Trong video ghi hình cuộc thi đấu với các đối thủ lớn hơn nhiều tuổi dưới đây, cậu bé Lil Demon với dáng người nhỏ nhắn đã khiến khán giả thán phục với những pha trình diễn như dùng đầu để quay tròn nhiều vòng hay dùng tay xoay người…
Thứ Ba, 30 tháng 11, 2010
Cậu bé 8 tuổi nhảy breakdance siêu đẳng
Trong video ghi hình cuộc thi đấu với các đối thủ lớn hơn nhiều tuổi dưới đây, cậu bé Lil Demon với dáng người nhỏ nhắn đã khiến khán giả thán phục với những pha trình diễn như dùng đầu để quay tròn nhiều vòng hay dùng tay xoay người…
Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010
Thứ Bảy, 27 tháng 11, 2010
To nhỏ...nhỏ to
VIỆT NAM là một nước hơi nhỏ.
Trong cái nước hơi nhỏ, có một thủ đô thật to.
Trong thủ đô thật to, có những con đường rất nhỏ.
Trong những con đường rất nhỏ, lại có những căn nhà thật to.
Trong những căn nhà thật to, lại có những cô vợ bé rất nhỏ.
Những cô vợ bé rất nhỏ, lại dành cho những ông quan thật to.
Những ông quan thật to, lại đeo một cái cặp hơi nhỏ.
Những cái cặp hơi nhỏ, thường có những dự án rất to.
Những dự án tuy rất to, nhưng hiệu qủa lại qúa nhỏ
Hiệu qủa qúa nhỏ, nhưng thất thoát lại thật to..
Tuy thất thoát thật to, lại được coi là cái lỗi rất nhỏ .
Vì thế VIỆT NAM ta, từ từ biến thành một đất nước nho nhỏ.
Trong cái đất nước nho nhỏ, lại có những ông lảnh đạo thật to.
Trong những ông lảnh đạo thật to, lại có những cái đầu qúa nhỏ.
Những cái đầu qúa nhỏ, lại có những túi tham thật to.
Những túi tham thật to, lại có những hiểu biết rất nhỏ.
VÀ NHỮNG HIỂU BIẾT RẤT NHỎ… LẠI GÂY HẠI CHO ĐẤT NƯỚC ...THẬT TO.
Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2010
Thư tình tuổi 90
Em thân yêu !
Anh vẫn khoẻ. Mỗi ngày các cháu nó cho ăn năm bữa, mỗi bữa một bát cháo đã nát nhừ. Anh chỉ dám viết thư cho em mà không dám gọi điện vì tiếng của anh nói em chỉ có thể nghe như tiếng rừng phi lao xào xạc.
Sáng nào anh cũng đi thể dục, đi từ mép giường ra tới bậc cửa sổ, vị chi là bốn bước. Bốn bước mà đi mất hai giờ, mồ hôi đổ vã ra, sảng khoái ghê!
Nay con cháu đông rồi, anh không phải gõ lên bàn phím như ngày xửa ngày xưa nữa, các cháu giúp ông. Nhưng khi gởi mail cho em, anh phải tự gõ lấy. Mail này anh viết từ mùa hè, giữa hè, đến đúng mùa đông thì xong, mỗi ngày anh gõ quần quật được hai dòng. Ngày nào gõ đến ba dòng thì phải truyền một chai đạm.
Nhớ cách đây chừng 50 năm em nhỉ, chúng mình chạy ào ào trên bãi biển. Em thì lúc nào cũng hét lên: Thích quá cơ. Còn anh thì chạy theo sau nhìn em, thấy đôi chân em trắng loáng trong ánh chiều hoàng hôn ở bãi biển Nha trang mà nhớ mãi. Giờ vẫn nhớ đấy. Hôm rồi, nhớ em quá bảo đứa cháu nó đưa ra biển. Đinh nhấc chân bước, định hổn hển nhắc lại lời em nói, thích quá cơ, nhưng suýt nữa người anh đổ chúi xuống vì gió biển thổi.
Nhận được tin em đã hết bệnh, đã ăn được mỗi bữa năm muỗng cháo bột mà mừng quá. Ăn năm muỗng là tốt rồi, ăn nhiều quá không nên em ạ. Anh khoẻ thế này mà chỉ ăn bốn muỗng thôi là thấy no căng. Nhớ ngày xửa ngày xưa vẫn thích ăn cơm nguội với nước cá kho. Vừa rồi, tự dưng thèm cơm nguội cá kho, ăn một chút thôi mà miệng anh như ăn phải đá hộc, đau tê tái.
Sắp tới ngày sinh nhật em nhỉ. Thế là em đã tròn tuổi 85. Hôm đó anh sẽ cố gắng điện thoại. Nhưng anh nói trước, nếu em nghe tiếng xào xào tức là anh nói rằng em đấy hả. Khi nghe tiếng thùm thùm tức là anh đang chúc em sinh nhật vui vẻ. Đến khi nghe tiếng phù phù nhiều lần là anh đang hôn em.
Nhớ hồi ấy, anh đưa hai tay lên nhấc bổng em quay mấy vòng giữa trời, em cười rất to. Giờ anh nhìn lại đôi tay mình, hình như tay ai, nhìn rất tội. Hôm qua anh cố nhấc con búp bê bé tý lên cao mà nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, sợ quá nên thôi.
Em ngủ ngon không?
Anh chợp mắt từ chập tối. đến khoảng 9 giờ là dậy, ngồi, nhìn ra trời đêm. Mấy đứa cháu nói ông ngủ ít quá. Anh bảo, thì đến khi ông ra đi, xuống đất, ông ngủ cả ngày lo gì.
Thỉnh thoảng, anh vẫn mở laptop, xem lại mấy bài viết trên blog Multiply hồi ấy, thấy rất vui. Chắc giờ mấy ông, mấy bà blogger cũng không còn mấy ai nữa, lâu chẳng thấy ai vào Mul nữa.Mà nói cho em mừng , bây giờ Mul không bị chặn nữa nên không phải trèo tường nữa . Hú hồn . Chứ nếu còn trèo tường thì anh không có đủ sức đâu. Lũ cháu hỏi, ông ơi, blog là gì. Chúng nó bây giờ chẳng có blog. Ngồi bô đi ị mà vẫn có màn hình máy tính ở miệng bô, thích thật. Thời buổi giờ hiện đại quá, mình chẳng biết gì. Nhà anh, có cái máy giặt, con cháu nó đi làm, điều khiển từ xa, điều khiển cả rôbốt. Anh ngồi, rôbốt nó đến, nó cởi áo anh ra, nó gội đầu cho anh, tắm táp, rồi còn mang áo quần đi giặt. Lũ trẻ bây giờ yêu nhau cũng nhờ rôbốt làm hộ. Máy laptop không cần đánh, muốn viết gì, chỉ cần đọc là máy tự gõ chữ. Nhưng tiếng anh phì phèo quá nên robot nó đánh sai hết cả. Ai đời anh viết, em ơi, anh nhớ em lắm nhưng vì miệng anh móm mém phì phò nên máy nó nghe không rõ, nó đánh thành: Phem phơi, phanh phớ phem phắm. Thế mới bực!
Anh không muốn gọi em là bà. Cứ gọi nhau bằng anh, bằng em thế nghe ngọt ngào. Hai ngày nữa anh tròn 90 tuổi. Anh đợi thư em.
Mà nếu không gửi được thư thì bảo rôbốt nó mang thư đến cho anh em nhé.
Anh dừng bút.
Thắng chắt nội đang mang chén cháo bột đến để cho anh ăn.
Chúc em ngủ ngon nhé. Nhớ đừng ra gió.
Hôn em
( Sưa tầm có hiệu chỉnh )
Thứ Năm, 25 tháng 11, 2010
Ai bảo cứ dí môi vào
Ở một trường tư nọ, các cô gái lớp 12 bắt đầu sử dụng son. Họ thường trang điểm trong nhà vệ sinh. Đó cũng là điều bình thường nếu họ không có thói quen ép môi vào gương tạo hình quả tim và để lại đó hàng tá dấu son. Hàng đêm, người lao công phải tới lau sạch và sáng hôm sau, các cô gái lại làm tấm gương nhòe nhoẹt những dấu son.
Nhà trường đã nhắc nhở rất nhiều lần nhưng mọi chuyện vẫn đâu vào đấy. Cuối cùng, hiệu trưởng quyết định ra tay để lập lại kỷ luật. Bà gọi các cô gái tới nhà vệ sinh cùng với anh lao công, giải thích cho các cô rằng những dấu son họ để lại đã gây phiền toái cho người phải dọn nó như thế nào.
Để chứng minh cho sự khó khăn của việc lau sạch gương, bà đề nghị anh lao công làm thử trước mặt các cô gái. Anh chàng cầm lấy cây lau nhà cán dài, nhúng vào... bồn cầu và bắt đầu lau gương.
Kể từ đó, dấu son tuyệt tích trên những tấm gương.
Chuyện cười viết nháp
Trong cuộc thi trí thông minh, với câu hỏi đặt ra là: “Váy khác lồng chim thế nào?”.
Thí sinh thứ nhất đáp: - Váy làm bằng vải, lồng chim làm bằng tre!
Thí sinh thứ hai: - Lồng chim có đáy, còn váy thì không!
Nếu truyện đến đây dừng lại thì tất nhiên hơi hẫng, nhưng nếu thêm như thêm đoạn: “Thí sinh thứ ba trả lời: - Khác nhau ở chỗ: Nếu mở lồng thì chim bay ra, còn mở váy thì...HBR ” (xin được viết tắt)”. Chắc chắn là không được rồi! Viết thế thì... bậy quá!
Thứ Tư, 24 tháng 11, 2010
Khám ngực tùy tiện
Một người phụ nữ bế một đứa nhỏ đi khám bệnh ở khoa nhi. Bác sĩ cẩn thận kiểm tra sức khoẻ cho nó và phát hiện thằng bé bị thiếu cân khá nhiều do suy dinh dưỡng.
Bác sĩ hỏi:
- Hàng ngày chị cho cháu bú sữa mẹ hay bú bình?
- Sữa mẹ! - Người phụ nữ đáp.
- Vậy thì chị cởi áo ra! - Bác sĩ yêu cầu.
Người phụ nữ làm theo và bác sĩ khám tỉ mỉ, xoa nắn trên, dưới, xoắn phải, xoắn trái một hồi.
Ra hiệu cho người đàn bà mặc áo vào, ông bác sĩ kết luận:
- Hèn gì thằng bé suy dinh dưỡng. Chị chẳng có chút sữa nào cả!
- Tôi biết! - Thiếu phụ công nhận - Nhưng tôi là bà ngoại của nó mà!
Thứ Ba, 23 tháng 11, 2010
Thứ Hai, 22 tháng 11, 2010
Chuyện cái máy bơm
Một chàng trai bị lạc giữa một sa mạc. Anh mệt lả và khát khô, sãn sàng đánh đổi bất kỳ cái gì chỉ để lấy một ngụm nước. Ði mãi đi mãi, đến khi đôi môi anh đã sưng lên nhức nhối thì anh thấy một căn lều: cũ, rách nát, không của sổ.
Anh nhìn quanh căn lêu và thấy ở một góc tối có một cái máy bơm nước cũ và gỉ sét. Tất cả mọi thứ trở nên lu mờ bên cạnh cái máy bơm, anh vội vã bước tới, vịn chặt tay cầm, ra sức bơm. Nhưng không có một giọt nước nào chảy ra cả.
Thất vọng, anh nhìn quanh căn lều. Lúc này, anh chàng mới đế ý thấy một cái bình nhỏ. Phủi sạch bụi cát trên bình, anh đọc được dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng cách lấy viên đá cào lên: "Hãy đổ hết nước trong bình này vào cái máy bơm. Và trước khi đi, hãy nhớ đổ nước đầy vào chiếc bình này”.
Anh mở nắp bình ra và đúng thật: trong bình đầy nước. Bỗng nhiên, anh bị rơi vào một tình thế lưỡng lự. Nếu anh uống ngay chỗ nước trong bình, chắc chắn anh có thể sống sót. Nhưng nếu anh đổ hết nước vào cái máy bơm cũ gỉ, có thể nó sẽ không bơm được nước từ sâu trong lòng đát.
Anh cân nhắc khả năng của cả hai sự lựa chọn: nên mạo hiểm rót nước vào máy bơm để có nguồn nước trong lành, hay uống nước trong cái bình cũ và coi như không đọc được lời chỉ dẫn? Dù sao, lời chỉ dẫn không biết đã được viết ớ đó bao lâu rồi và không biết có còn chính xác nữa không?
Nhưng cuối cùng, anh cũng quyết định rót hết nước vào cái máy bơm, rồi tiếp tục nhấn mạnh cái cần máy bơm, một lần, hai lần...chẳng có gì xảy ra cả. Tuy hoảng hốt, nhưng nếu dừng lại, anh sẽ không còn một nguồn hy vọng nào, nên anh tiếp tục kiên trì bơm... lần nữa, lần nữa... nước mát trong lành bắt đầu chảy ra từ cái máy bơm cũ kỹ. Anh vội vã hứng nước vào bình và uống.
Cuối cùng anh hứng nước đầy bình, để dành cho người nào đó không may mắn bị lạc đường như anh. Anh đậy nắp bình, rồi viết thêm một câu dưới dòng chữ có sẵn trên bình: "Hãy làm theo chỉ dẫn trên. Bạn cần phải cho trước khi có thể nhận".
(Sưu tầm)
Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2010
Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010
Ru đời
Hồi nhỏ tớ ốm nhách – ho hen cò cử nên chỉ ước sau này mình lấy một anh chồng khỏe mạnh , trắng trẻo để nương tựa .Sau này tuy chồng tớ đen thùi lùi nhưng được cái siêng năng và khỏe mạnh . Đó cũng là niềm hạnh phúc
Khi về hưu không cần có villa & biệt thự . Nhà chỉ cần một góc sân nhỏ với con chó yêu và một chú nhồng lắm mồm
Rồi theo tiếng gọi của con cháu hai vợ chồng lọ mọ rời đô vô Sề gềnh – Di dời hết cây cối và những con vật yêu ở Nha Trang vô và
…Mỗi sáng anh chồng chăm sóc vườn cây cảnh và rau sạch
Còn tớ uống trà với con Xíu già và anh nhồng lắm mồm luôn gọi " Bống ơi "
Điều cơ bản là lúc rảnh dạo Mul
Bên cháu ngoại chơi Lego
Hạnh phúc nhỏ nhoi vì mình biết tự bằng lòng và trân trọng những gì mình có . Phải không các bạn ?
Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2010
Kỷ niệm khó quên
Nhân ngày 20/11 Bống copy lại entry bên trang blog wordpress để nhớ lại thời sinh viên và cũng để nhớ lại cô giáo dạy tiếng Bun của mình
Tớ vốn có tính hay cười . Khi đã thấm ý một điều gì là cười không thể dứt . Hồi còn học phổ thông cũng hay bị đuổi ra khỏi lớp vì tội này . Khi qua Bulgaria học tớ vẫn không chừa được bệnh này .
Năm tiếng tớ học lớp dược gồm : Chị Thủy , Hòa , Xuyên, Lê Kim Loan và tớ. Vào một tiết học tiếng Bul , bà giáo Sưlza Georgieva phát âm từ "iaise" và vẽ lên bảng một dấu hiệu tròn – 0 .
Bà hỏi :- Kakvo e tova ?(Cái gì đây?)
Chúng tớ đồng thanh nói :- bukva Ô ( Chữ cái O)
Ne ! ne e taka (Không ! Không phải vậy) – Bà giáo giận dữ trả lời . Tính bà giáo này vốn đồng bóng nên hay giận dữ bất thường . Nói rồi bà tự kêu cục ta cúc tác như gà mái và cho tay xuống mông . Sau đó lại ra hiệu bằng cách đưa tay lên miệng và diễn tả động tác nhai – ngon ngon .Lúc đó chúng tớ mới hiểu đó là quả trứng gà và từ " iaise "là quả trứng.
Nghe tới đó , tớ lên cơn cười . Bà giáo đuổi tớ ra khỏi lớp nhưng tớ không đi . Bà túm cổ tớ thì tớ níu lấy cái bàn – kiên quyết một tấc không đi và môt ly không rời.
Khoảng giưa giờ chúng tớ học tới mệnh lệnh thức : – Vlez ( Hãy đi vào ) và izlez ( Hãy đi ra ) . Bà bảo tớ đứng lên và thưc hành hai mệnh lệnh thức kia .
Khi bà nói – izlez , tớ vừa bước ra khỏi cửa là bà tống tớ ra luôn bằng cách khóa trái cửa phòng lớp .
Tớ không vào học được – ra căntin ngồi nhai bánh kifla . Quay vào , cửa lớp vẫn khóa . Không cho tớ vào thì tớ về ký túc xá ngủ . Nghe các bạn nói cả tiết học đó bà dạy không yên . Vừa dạy vừa liếc ra cửa. Cầm lòng không đậu , bà ra khuôn viên của trường tìm tớ – trong khi đó tớ ngủ kỹ ở phòng ký túc xá và bà cho lớp nghỉ học để đi tìm tớ vì sợ tớ lạc mất . Nghĩ lại thấy thương bà giáo ghê . Đúng là tình mẫu tử . Lúc đó sao tớ trẻ con thế. Cũng đúng thôi – Có 17 tuổi thôi mà
Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010
Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010
Con gái của mẹ
Mới đó mà đã 33 năm . Thế mà mẹ vẫn luôn thấy con gái mẹ bé bỏng .
Trước kia , theo kế hoạch thì khi mẹ nghỉ hưu – ba mẹ vẫn ở Nha Trang . Chỉ thỉnh thoảng vô thăm vợ chồng con và cu Be . Con đã đủ lông đủ cánh – đủ sức tự tổ chức lấy cuộc sống của mình .Thế mà mẹ tính cũng không bằng trời tính . Con như có lực vô hình hút ba mẹ vô với con .Mới đó mà đã 33 năm . Mẹ vẫn còn nhớ như in khi mơi có bầu con . Ba con lúc nào cũng nói đùa : Cầu cho con mình là con trai – Lúc đó đâu có máy siêu âm như bây giờ để mà biết trai hay gái trước khi đẻ như bây giờ . Ba con bảo mong cho con là con trai vì con gái mà đen như ba sẽ khổ vì khó lấy chồng . Gien da đen bao giờ cũng trội – ba mẹ học môn di truyền học đã chỉ ra như vậy .Con lọt lòng ra – giống ba như lột – kể cả nước da . Con khóc đêm đến 18 tháng tuổi . Tuy thế vẫn phát triển bình thường như bao đứa trẻ khác . Ba tháng biết lật , bảy tháng biết bò và chin tháng lò dò biết đi . Con luôn hiếu động . Đến nỗi cô bảo mẫu phải lấy tã cột chân vô cũi vì cứ lơ đi vài phút là con trèo ra . Có bữa con trèo ra trốn về nhà ( vì nhà ở tập thể trong khuôn viên cơ quan) làm cho cô giáo đứng tim vì đi tìm con .Từ nhỏ con đã tỏ ra mạnh mẽ .
Lúc mới đi mẫu giáo bị bạn đánh , con về méc vơi ba mẹ . Mẹ nói “ Con không được méc mẹ . Ai đánh con thì con thử đánh lại xem “ Vài hôm sau đi học về con nói “ Con không sợ ai nữa “. Lúc con 8 tuổi vì một sự tình cờ mẹ cho con đi học võ .Mới đầu mẹ cũng hơi ngại vì sợ con chịu đòn không được nhưng sau một tuần con khẳng định :” Không đau đâu ba mẹ à . Con thích “và mẹ đành phải chiều con thôi. Mua cho con cái xe đạp mini để con tự đi. Ba mẹ cứ đứng từ xa ngắm con gái tập võ ở sân thượng nhà mình . Lúc lên cấp 2 , con mắc cỡ không đi học võ nữa mà theo các lớp thể dục nhịp điệu – Con gái mẹ lớn rồi mà .Con theo bạn bè học bơi từ bao giờ mẹ cũng không biết cho đến khi một lần đi tắm biển với ba mẹ con biểu diễn màn bơi ếch thật ngoạn mục.
Ba mẹ đi công tác suốt nên việc nhà hầu như con đảm đang hết .Mặc dù ở chung với ông bà ngoại nhưng mẹ muốn dạy cho con tự lập từ nhỏ Mới có 7 tuổi đã biết nấu chin nồi cơm – lúc đó nấu bằng bếp dầu hoặc bếp than chứ không có nồi cơm điện và bếp ga như bây giờ. Lúc đầu con nhờ bà ngoại nhóm dùm bếp . Chỉ một vài lần rồi quen . Mười tuổi mẹ khoán cho con đi chợ . Hiiii. Đầu tuần con sợ hết tiền nên cho ba mẹ ăn cá cơm kho và canh rau má , cuối tuần mới cho ăn thịt hay cá lớn .
Thế rồi con đi học đại học ở Tp.Hồ Chí Minh . Mẹ vẫn nhớ - Mấy tuần đầu mẹ nhớ con da diết vì lần đầu tiên thả con ra khỏi vòng tay mẹ . Nhớ đến nỗi đi tới đâu cũng thấy hình bóng con .Sáng ra ăn sáng – ăn bánh căn – món ưa thích của con . Mẹ kêu ra rồi lại gác đũa và trả tiền vì nước mắt tự nhiên cứ trào ra .Trong mấy năm đại học con luôn cố gắng học . Hè hay nghỉ lễ con lại về với ba mẹ
Khi tốt nghiệp mẹ muốn con về Nha Trang nhưng con không chịu – Con bảo con muốn thử sức mình và không muốn núp dưới bóng mẹ để sống . Mẹ tôn trọng ý con – mặc dù trong lòng không muốn . Mẹ sợ con gái mẹ khổ .
Tuy vậy mẹ vẫn đứng từ xa dõi theo từng bước chân chập chững vào đời của con . Mẹ mừng khi con mua quà tặng sinh nhât ba mẹ bằng đồng tiên lương đầu đời của con .
Bây giờ thì con đã là vợ và là mẹ của Be – đứa con trai 6 tuổi kháu khỉnh dễ thương .
Sinh nhật mẹ con tranh thủ về thăm và nấu cho ba mẹ ăn như ngày còn ở nhà
Con đi công tác Sapa
Con như bản sao của mẹ . Lại những chuyến công tác triền miên . Nhà cửa không có ai coi ngó . Không ai đưa đón cu Be đi học . Chồng con cũng bận làm từ sáng tới 7-8 giờ tối mới về . Mà đàn ông thì chăm trẻ con đâu bằng ba mẹ được .
Và ba mẹ lại vô sống với con , Mẹ cũng thường nói đùa với các bạn của mẹ là mẹ nguyện làm oshin cho con – một oshin tận tình nhất thế giới . Trước kia khi còn đang đương chức chỉ cần lau một căn phòng nhỏ là ngợp thở rồi nên phải thuê người giúp việc . Còn bây giờ lau cả mấy tầng cũng thấy khỏe ru – Phải chăng con truyền sức mạnh cho mẹ ?
Mai là sinh nhật con rồi .Sinh nhật lần thứ 33 này ba mẹ luôn mong con hạnh phúc và thành đạt – Con gái bé bỏng của ba mẹ
Thứ Hai, 15 tháng 11, 2010
Chuyện Bờm Ngố tập 6
Cái tên này quả là có nhiều chuyện để viết về nó . Ngố vậy mà cũng có khối em theo mới chết chứ . Mẹ dục mãi mới lấy vợ . Lấy vợ rồi vẫn ngố . Ham chơi cực kỳ .Hôm đó vợ đi chợ mới nhờ : - Anh ! Trông bé dùm em cái nhé
-
Xong ngay ! Em cứ yên tâm đi đi . Chuyện nhỏ. Mới bồng con chưa được 5 phút chợt như nhớ ra điều gì vội đặt con xuống giường – Ngoan nhé ! Bố đi đằng này tý. A! Thì ra sáng nay ta chưa tắm chim . Chả là Bờm nuôi một bầy chim 5 con : 1 con nhồng và 4 con chích chòe .
Và cứ mỗi sáng chủ nhật là nội lo chăm cho bầy chim là hết nguyên buổi sáng . Con gái ta ngoan lắm – hiểu ý bố mà . Bố sẽ đi một tý mà . Heeeee.Bầy chim hay quá . Chúng nó thi nhau hót , còn con nhồng nói liến thoắng – “ Anh Bờm ơi” – Nghe thấy thương . Đang say sưa ngắm đàn chim đứng trong chuồng sắp lớp trong nhà tắm . Con nào con nấy vùng vẫy trong cái khay . Chợt nghe thấy tiếng mẹ la :Bờm ! Mày mang chim của mày ra hành lang ngay – kẻo hôi nhà tắm . Thôi chết rồi! Lại thế nữa . Ra mà xem con bé con mày này con ơi . Mải ngắm chim cho cố . Ra ngay mà xem . Treo chim của mày lên đã ã ã..Ra tới nơi , thì ối rời ơi . Con bé ị ra một đống và trây trét khăp mình . Thảo nào nào nằm im như thóc . Còn nhoẻn miệng cười chứ . Và Bờm lại lật đật vác con đi tắm thay vì tắm chim .
Có con là vậy đấy . Chả có thời gian làm gì – kể cả tắm chym . heeee.
Chồng: - Khi anh nổi điên lên với em, em không bao gi��
Chồng: - Khi anh nổi điên lên với em, em không bao giờ cãi lại. Làm cách nào mà em kiềm chế được sự tức giận của mình giỏi quá vậy?
Vợ: - Thì lúc đó em đi cọ bệ xí!
Chồng: - Đi cọ bệ xí ư!? Thế làm sao mà kiềm chế hiệu quả được nhỉ?
Vợ: - Đơn giản thôi! Em sử dụng bàn chải đánh răng của anh để cọ.
Chồng: - Trời!!!
Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010
Thứ Năm, 11 tháng 11, 2010
Điều ước
Một hôm, tủi thân quá chàng khóc hu hu... Bỗng một vị thần hiện lên và hỏi:
- Này, làm sao con khóc? Cần gì thì nói đi ta sẽ giúp!
Sướng quá! Chàng đen xin luôn:
- Xin thần hãy rủ lòng thương giúp con trở nên trắng trẻo, đẹp đẽ, sang trọng, mọi cô gái đều muốn gần gũi con!
- Con suy nghĩ kỹ chưa? Không ân hận nhé!
- Dạ! Con không còn lăn tăn điều gì nữa.
B... ụp! Chàng ta biến thành bộ... xí bệt!
Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010
Bàn về cái bình sữa
Hai chú nhóc nằm kế nhau ở trong một bệnh viện nhi đồng cực kỳ tối tân, chúng trao đổi với nhau bằng một thứ ngôn ngữ riêng. Máy theo dõi và biên dịch ghi lại được một đoạn hội thoại giữa chúng như sau:
- Đằng ấy bú sữa mẹ hay sữa bình?
- Tớ bú sữa bình.
- Sữa bình có ngon không?
- Cũng ngon, nhưng phiền cái là khi ngọt khi nhạt, lúc nóng lúc nguội có khi phải tự bê bình mỏi cả tay. Thế còn đằng ấy bú sữa gì?
- Tớ thì bú sữa mẹ.
- Thế sữa mẹ có ngon không?
- Ngon chứ! Sữa lúc nào cũng ấm đều đều, rất vừa miệng, bình sữa lại đẹp nữa, không sợ thiu, không sợ chuột nhưng thỉnh thoảng nó có mùi thuốc lá hay rượu whisky khó chịu khôn tả.
Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010
Thứ Hai, 8 tháng 11, 2010
Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010
Vợ ơi là vợ
Chồng: - Khi anh nổi điên lên với em, em không bao giờ cãi lại. Làm cách nào mà em kiềm chế được sự tức giận của mình giỏi quá vậy?
Vợ: - Thì lúc đó em đi cọ bệ xí!
Chồng: - Đi cọ bệ xí ư!? Thế làm sao mà kiềm chế hiệu quả được nhỉ?
Vợ: - Đơn giản thôi! Em sử dụng bàn chải đánh răng của anh để cọ.
Chồng: - Trời!!!
Người Hà Nội với thú chơi chim
Cuối tuần, nhiều người tới góc ngã tư Trần Bình Trọng, Nguyễn Du, cạnh hồ Thiền Quang để chơi chim (dãi chim). Những chú chim được lựa chọn là vành khuyên, chào mào, đều được những chủ chim chăm sóc kỹ lưỡng từ chế độ ăn uống đến không gian sống.
| ||
| ||
| ||
| ||
| ||
| ||
| ||
| ||
|
Thứ Sáu, 5 tháng 11, 2010
'Cánh đồng bất tận' thu 9,2 tỷ đồng sau 12 ngày ra rạp
Chưa đầy hai tuần sau khi công chiếu từ ngày 22/10, tác phẩm điện ảnh chuyển thể từ truyện dài của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư thu về 9,2 tỷ đồng, một con số được các nhà sản xuất phim đánh giá là 'hiện tượng bất ngờ'.
Mặc dù không ra rạp vào dịp Tết, vốn được xem là thời điểm "vàng" của thị trường phim chiếu rạp, Cánh đồng bất tận vẫn liên tục gây sốt vé từ ngày công chiếu đến nay.
Lan Ngọc vai Nương và Thanh Hòa vai Điền là hai gương mặt gây chú ý trong "Cánh đồng bất tận". |
Bên sự thành công tại phòng vé, dư luận xung quanh bộ phim này cũng sôi nổi không kém. Mặc dù không ồn ào như với tác phẩm văn học dạo trước, song trên nhiều phương tiện truyền thông và mạng xã hội như: báo chí, blog, facebook…rất nhiều ý kiến trái chiều được nêu ra.
Trong khi blogger Truemanvn cho rằng, phim mang nội dung quá nặng nề với nhiều tình tiết còn chưa hợp lý khiến người xem không thấy thỏa mãn, bạn Huỳnh Lưu Đức Toàn (sinh viên ĐH Ngoại Thương cơ sở 2, TP HCM) lại chia sẻ: "Trong truyện, đoạn kết thúc là hình ảnh hai cha con nằm dưới trời mưa tầm tã, không biết cuộc sống tiếp theo sẽ như thế nào. Phim làm cho câu chuyện đầy nỗi đau trở nên nhân hậu, nồng nàn và sâu lắng hơn ở phần kết thúc với hình ảnh ông Võ đưa đám trẻ con trong xóm đi học, Nương bình yên đi trên những cánh đồng lúa bát ngát và nói chuyện với đứa con trong bụng".
Theo khảo sát của VnExpress.net từ 27/10 đến 4/11, trong tổng số gần 4.700 phiếu bầu chọn từ khán giả, có hơn 80% thích xem phim "Cánh đồng bất tận". |
Bà Ngô Thị Bích Hiền, đại diện nhà sản xuất phim, cho biết: "Những dư luận khen chê, nhất là phê phán sự "chưa tới" của phim so với truyện, là rất đáng mừng. Lời chê gay gắt không đáng lo ngại bằng sự thờ ơ. Sợ nhất là phim làm ra mà không ai quan tâm. Chúng tôi vui vì mọi người đã quan tâm đến bộ phim bằng thái độ nghiêm túc".
Vào lúc 18h45 ngày 6/11, tại Megastar Hùng Vương quận 5 và 18h50 ngày 7/11, tại Lotte Cinema, quận 7, TP HCM diễn ra chương trình giao lưu đặc biệt với hai diễn viên chính của Cánh đồng bất tận là Lan Ngọc và Thanh Hòa. 50 khán giả nữ đầu tiên mua vé xem 2 suất chiếu vào giờ trên còn được đoàn phim tặng các phần quà hấp dẫn.
Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010
Thứ Ba, 2 tháng 11, 2010
Thứ Hai, 1 tháng 11, 2010
Thành phố Nha Trang thành sông
Tại Khánh Hòa, mưa lớn kéo dài trong hai ngày qua, lượng mưa trung bình từ 50 -194mm, khiến nhiều con đường trên TP Nha Trang ngập trong biển nước.
Dưới đây là một số hình ảnh tại TP Nha Trang mà Thanh Niên Online vừa ghi nhận.
|
|
Trên đoạn đường thuộc phường Vĩnh Hiệp và phường Ngọc Hiệp xuất hiện dịch vụ đưa đón xe máy với giá 30.000 đồng/xe và thổi bugi xe máy với giá 10.000 đồng/chiếc.
|
|
Tại khu vực đường Bến Cá, phường Phương Sài, TP Nha Trang:
Mặc dù đã có lực lượng dân quân tự vệ canh gác, nhưng nhiều người vẫn liều lĩnh đi qua khu vực này