Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2008

Lại chuyện Bờm Ngố

Vậy là đã qua mât ngày 20/11-Ngày của các nhà giáo VN. Mình cũng là cô giáo như người ta chứ bộ. Ngày 20/11 cũng là kêt thúc 4 ngày của mình trong năm- Sinh nhật, 8/3, 20/10 và 20/11.Ngày hôm qua là ngày đáng nhớ nhất trong năm. Tại sao vậy? Mình kể nhé.

Mới có 6 giờ sáng, trong khi mình đang chuẩn bị diện bộ cánh áo dài để đến trường dự mít ting, ông anh Bờm của mình đã gọi om sòm lên- Mau đi em, sáng nay anh bao em chầu phở nhé. Trời ! Hôm nay trời đi vắng hay sao mà máu keo của ông anh yêu quí của mình lại biến đâu mất nhỉ .Phải nhanh lên mới được không thì lão đổi ý mất- Thời buổi lạm phát , thóc cao gạo kém tội gì không tận dụng cơ hội trời cho này.

Xuống tới sân, mình lên xe mình nổ máy chờ ông anh đáng kính của mình. Gì thế này? Trời ạ , xe lão hư rồi , nổ máy mãi không được. Thôi, anh lên xe em , mình đi ăn sáng xong em chở anh ra bến xe buýt cũng được.Chiều về rồi tính.Hi Hi

Hai anh em vô quán phở, mình kêu 2 tô đặc biệt hoành tráng. Chẹp chẹp. Chả mấy khi được ông anh đáng kính bao. Ăn xong , cứ thấy lão móc hêt túi này đến túi kia, Mặt nghệt ra-Sao vậy? Tiêc tiền hay sao ý nhỉ. Mất khoảng 40k chứ mấy. Lại tiêc tiền rùi.Thôi chết rui, anh quên bóp trên bàn rồi, cả điện thoại di động nữa. Ngày hôm nay là ngày gì thế nhỉ.Nhìn đồng hồ đã gần 7 giờ rồi. Mình mới bảo thôi để em trả dùm cho - tồi về trả lại em gấp đôi cũng được( Biêt đâu đó là chiêu của cái lão ki bo đó. Nhưng kệ, trễ rui).

Ra đên bến xe buyt , may quá có xe ngay. Trời thương! Ông anh nhảy xuống xe máy và giao cho mình. Thôi anh đi làm đây, em đi cẩn thận nhé. Lên đến xe lão còn giơ tay vẫy mình. Hôm nay sao quan tâm tơi em gái thế. Ước gì ngày nào lão cũng dễ thương như vậy có phải khỏi phải cãi nhau như mổ bò không. Phù.

Và minh lên xe nổ máy. Trời sao thế này? Chìa khóa xe đâu rồi . Thôi chết rồi.Lão ki bo kia lại thuận tay đút vào túi quần lão theo thói quen rui. Đứng giữa đường nước mắt cứ chực trào ra. Cái xe @ này lúc ngồi lên chạy sao sướng thế. Nhưng dắt nó lại cả một vấn đề đây. Bốc máy gọi cho lão. Máy reo àm chả ai băt. Thôi chết , mình cũng lú lẫn nữa- Lão quên ở nhà rui còn gì.Làm sao mà đến trường dự miting đúng giờ đây. Nước măt lưng tròng. Khóc ở đây thiên hạ lại cười cho.

Em sao đứng đây? May quá ông anh cả mình đây rồi. Lấy xe anh mà đi. Để xe đó cho anh . Anh xử lý cho. Phù! Nhẹ cả người.

Trưa , lão về .Mới về đén cửa đã huýt sao váng nhà. Cái ông hâm. Về đây mình phải hỏi tội mới đươc.

Em ! Anh xin lỗi! Giờ anh mới thấy cái này trong túi quần anh. Trời! Giờ này mới đưa ra thì còn nghĩa lý gì. May mà…

Mẹ lẩm bẩm , cái thằng này phải mau kiếm vợ cho nó thôi và lắc đầu ngao ngán.

--> Read more..

Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2008

Lụt Nha Trang

Hơn nửa tháng nay tớ cứ hết động viên các bạn ở Hà ''lội" lại đến các bạn Sài gòn và tự hào rằng tớ ở miền Trung sống chung với lũ quen rồi. Yên tâm đi , chả sao đâu !Đừng lo cho tớ . Nhất là tớ lại may mắn được sống ở Nha trang - Một trong 30 vịnh đẹp nhất thế giới mưa to mấy -có khi đến 500ml cũng chả nhằm nhò gì. Chảy tuột xuống biển hết. Lo gì cái vụ ngập nhà ngập cửa đến nỗi phải ăn mỳ ăn liền sống .Hi hi

Ở Nam Trung bộ có câu : 23/10( Âm lịch) ông không tha bà không tha. Nghĩa là vào thời gian này khoảng 10 ngày sẽ có mưa nhiều gây lũ lụt. Ba con nông dân có muốn gieo cấy gì thì cũng phải chờ qua 23/10 mới triển khai.Ở thành phố tuy rằng mọi người không gieo cấy nhưng vào thời gian này cũng lo mua trữ gạo, mỳ hoac cá mắm. Và Miền Trung chúng tớ ít khi bị động- sống vui vẻ với lũ.

Ấy thế mà hôm qua mới có mưa 1 cơn tư đêm trước đên hêt ngày với lượng mưa chưng 100-130ml là phố xá một số nơi ngập tưng lên rồi. Chả phải là nhà báo , tớ post hình lên cho vui- khu nhà của bạn tớ thuôc đường Điên biên Phủ ( Phường Vĩnh Hòa)- Một khu dân cứ mới thuộc khu Nam Hòn Khô

Toàn cảnh đường Điện biên phủ trong nước


img011
Trường PTCS Vĩnh Hòa



Trường Vĩnh Hòa Cõng con đi học



img015


Có con xe quí phải thuê xe cẩu chở đi sơ tán thôi



img021 Có cái cửa chả đóng được .Kệ tía mày





img016
--> Read more..

Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2008

CHAT XINH CHAT CHAT BUM

Nói đến sự nhảy nhót là chúng ta luôn nghĩ đến đây là chuỵện của bọn trẻ con . Không thuộc tuổi teen thì cũng thuộc loại những người ăn chơi không đứng đắn. Thế cho nên trước kia cứ đi ngang qua mấy cái gọi là vũ trường hay CLB khi êu vũ là tớ cứ gọi là ghét cay ghet đắng- cứ nhìn như đó là các ổ tội phạm và tât nhiên ghet cả những người vô đó. Thật là rửng mỡ-Ai mà rủ tớ đi nhảy thì tớ sẽ báo công an bắt ngay.

Ây thế mà ghet của nào trời trao của nấy. Mây tháng nay TCT tớ tổ chức học nhảy. Úi rời ơi ! Các ông bà công đoàn hêt việc làm rui hay sao ý nhỉ lại đứng ra thuê thầy về dạy cho tát cả bà con trong TCT . Thật là ngạc nhiên , dân chúng hưởng ứng ầm ầm . Kể cả mấy cô bác thuộc dạng người cao tuổi nữa chứ .Thôi thì thiểu số phải phục tùng đa số thôi . Người ta sao thì mình vậy. Và tớ nhập cuộc.

Và bây giờ thì mê rui. Đêm nằm mơ cứ như tẩu hoả nhập ma mồm cứ lẩm bẩm các nhịp đếm của các điệu tango, boston , rumba , cha cha cha .. và chân cứ đạp loạn xa trên giường. He he

Có vào cuộc mới biêt sự nhảy nhót không đáng ghét và vô bổ như trước kia tơ nghĩ mà nó có bao nhieu là ích lợi.

Thứ nhất là biện pháp giảm cân tuyệt diệu .Mỗi buổi 2 giờ nhảy nhót liên tục - mồ hôi ra hàng lít chứ không ít và nhất định thịt cũng giảm đi vải trăm gam.Nhưng điều này tớ không dám nói với kép tớ vì lão ốm nhách như bộ xương cách trí – lão lại sợ không dám tập nữa tớ lại bơ vơ – rách việc. Hihi . Và tât nhiên sau khi giảm cân được kha khá thì vóc dáng lại như hoa hậu ý chứ nhể. Lại khối anh mê. Hề hề.

Thứ hai là tính tình vui vẻ và đoàn kết. Đến sàn tập tớ thấy ai cũng cười toe toét mặc dù mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày .Không cười sao được khi mà ai cũng nhìn xuống chân mình thay vì mặt phải vênh lên như thầy hướng dẫn . Thế cho nên các cặp cứ va mông vào nhau là chuyện thường, thậm chí bị té bổ chừng ra vẫn cười toe toét. Còn kép hay đào đạp phải chân nhau là chuyện thường nhưng chả thây nhăn nhó do đau và vẫn cười toe toét. Hê hê.

Thứ ba, nói ra hơi kỳ- mắc cỡ quá.Thôi kệ cứ bộc bạch , ai cười hở 10 cai răng . Đó là được zai ôm và ôm zai ( Môi Đỏ mà xem lại cười tớ)- Ôm thật sự chứ không phải ôm online đâu.

Và một điều nữa nghe người ta nói nhảy nhót sẽ chữa khối bệnh nan y như điều hoà huyết áp,tiểu đường, đau đầu kinh niên, đau khơp ,bệnh gút, hen xuyễn , đau bao tử … có khi cả ghẻ lở hắc lào cũng nên . Hihi . Nó chữa được bá bệnh thì mình chả tin lắm nhưng chắc chắn có lý hơn các phương thuốc bá bệnh khác như : uông nước tiểu, nhịn ăn , uông nước lã, nằm ghề massage… hề hề. Chả thế mà bây giờ các ông bà già trên 60 tuổi lại đi nhảy nhót nhiều để mong kéo dài tuổi thọ , Ai có nhìn thây đừng đánh giá là họ ham vui.

Sau 2 tháng khổ luyện , vốn tối dạ nên tớ cũng chỉ mới thuộc có mấy bài nhưng thỉnh thoảng vẫn đạp phải chân lão kép ốm nhách của tớ . Tội nghiệp.

Mua cái cân Nhơn hoà 60k về cân-Ói rời ơi xuống được 1303kg . Ha ha. Thế cũng bõ công khổ luyện- Không thành công cũng thành nhân

Tớ có sưu tầm một số hình ảnh của sự nhảy nhót này. Mời các bạn xem nhé.

Những bước nhảy đầu tiên

Bước đầu tiên

Cứ nhìn xuống chân


Cứ nhìn xuống chân

Cha cha cha


cha cha cha

Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày


Mồ hôi thánh thót như mưa ruọng cày

Tango tình chưa


tango- tớ và kép tớ
Bếp trưởng tớ ỷ nhảy giỏi mặt cứ vênh lên

đầu bếp tớ ỷ nhảy giỏi cứ vênh lên

Bỏ tớ theo em trẻ hơn nhé Bỏ tớ theo em trẻ hơn nhé

Đại ca tớ mệt mặt cứ nghệt ra
Đại ca mặt nghệt ra


Còn đây là cảnh các cụ tập nhảy ở CLBLĐ TP Hồ Chí Minh tơ chup trộm được

CLBLĐTPHC-moị lưa tuổi đều ham nhảy CIMG2012_resize CIMG2009_resize vui
--> Read more..

Bạn bè năm châu..

free counters